“Chúc mừng sinh nhật! Tự yêu bản thân và chăm sóc bản thân trong ngày đặc biệt của bạn”

n Hôm nay là sinh nhật của tôi. Khi tôi thức dậy với những tia sáng nhẹ nhàng của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, một nỗi buồn nhói lên trong tim tôi. Đó không phải là sự phấn khích thường thấy mà người ta mong đợi vào ngày đặc biệt của họ. Thay vào đó, đó là một cảm giác nặng nề, một cảm giác cô đơn sắp xảy ra đe dọa làm lu mờ bất kỳ niềm vui nào có thể đến với tôi. Tại sao? Bởi vì họ nói rằng sẽ không ai chúc mừng tôi, tất cả chỉ vì một lý do đơn giản: họ nói rằng tôi xấu xí. Những từ ngữ đó vang vọng trong tâm trí tôi như tiếng trống không ngừng nghỉ, chế giễu tôi, nhắc nhở tôi về những điểm yếu mà tôi nhận thấy. Nhưng liệu điều đó có đúng không? Liệu vẻ ngoài của tôi có thực sự quyết định tôi có xứng đáng được công nhận vào ngày sinh nhật của mình hay không? Khi tôi lê mình ra khỏi giường và bắt đầu điều hướng qua các thói quen trong ngày, sức nặng của những từ ngữ đó treo lơ lửng trên đầu tôi như một đám mây đen. Tôi thoáng thấy mình trong gương – những đặc điểm mà người khác có thể coi là không hấp dẫn, những khuyết điểm dường như được phóng đại dưới sự giám sát khắc nghiệt của các tiêu chuẩn của xã hội. Nhưng điều đó có khiến tôi ít xứng đáng được yêu thương, tử tế, được công nhận vào ngày này, ngày được cho là của tôi không? Trong suốt cả ngày, tôi thấy mình ngần ngại chia sẻ tin tức về sinh nhật của mình với mọi người. Nỗi sợ bị từ chối, bị đối xử thờ ơ hay thậm chí là khinh thường, gặm nhấm tôi từ trong ra ngoài. Rút lui vào nơi an toàn của sự cô độc, để bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau tiềm tàng của sự từ chối, dễ dàng hơn nhiều. Nhưng rồi, một tia hy vọng lóe lên giữa bóng tối. Một người bạn, người mà tôi luôn tin tưởng vào lòng trung thành và lòng trắc ẩn của họ, gửi cho tôi một tin nhắn đơn giản: “Chúc mừng sinh nhật!” Chỉ là hai từ, nhưng chúng mang trong mình sự ấm áp và chân thành xuyên qua bức màn nghi ngờ bao quanh tôi. Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng có lẽ lời nói của người khác – những người sẽ phán xét tôi chỉ dựa trên vẻ ngoài của tôi – có sức nặng ít hơn nhiều so với những gì tôi cho phép. Trong suốt cả ngày, ngày càng có nhiều tin nhắn nhỏ giọt – từ gia đình, từ người quen, thậm chí từ những người lạ mà lòng tốt của họ không có giới hạn. Mỗi bức ảnh như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng vẻ đẹp không được định nghĩa bởi sự cân xứng của các nét mặt hay sự hoàn hảo của ngoại hình. Vẻ đẹp thực sự nằm ở sâu thẳm tâm hồn, trong lòng tốt của trái tim, trong khả năng yêu và được yêu lại. Khi ngày sắp kết thúc và tôi suy ngẫm về những sự kiện đã diễn ra, tôi nhận ra rằng mình được bao quanh bởi tình yêu – không phải bất chấp những khiếm khuyết mà tôi nhận thấy, mà là vì chúng. Cái gọi là sự xấu xí của tôi mờ dần vào nền khi tôi đắm mình trong ánh hào quang của tình cảm chân thành từ những người nhìn nhận con người thật của tôi – khiếm khuyết, không hoàn hảo, nhưng vẫn xứng đáng được yêu thương và tôn vinh. Vậy, có đúng là không ai chúc mừng tôi vì tôi xấu xí không? Không, điều đó không đúng. Bởi vì hôm nay, vào ngày sinh nhật của mình, tôi được nhắc nhở rằng vẻ đẹp thực sự vượt qua vẻ bề ngoài, và tình yêu có cách tỏa sáng ngay cả trong những ngày đen tối nhất.

Viết một bình luận